Và rồi cứ thế căn phòng chỉ còn lại nỗi nhớ
Bao ngày qua một người cứ ngỡ trong suy tư em về đây.
Bàng hoàng thức giấc, mưa bất chợt nhìn mình trống vắng đôi tay
Nhưng lại xua tan đi nỗi nhớ em.
Căn gác trống ! Căn gác trống ! Căn gác trống ! Căn gác trống !
Căn gác nhỏ một ngày mưa, không gian tĩnh lặng trong muôn giấc mơ. anh vẫn nguyện cầu màn đêm, tìm về nơi xa.
Nơi đó có em..
Nghe đâu tiếng ai chợt về qua âm thanh đã quen thuộc từ lâu
Như em bước bên cạnh anh,
Như ánh sáng nhạt nhòa lẻ loi, vượt qua từng ô cửa, một màu sương rơi.
Và rồi cứ thế căn phòng chi còn lại nỗi nhớ
Bao ngày qua một người cứ ngỡ trong suy tư em về đây.
Bàng hoàng thức giấc, mưa bất chợt nhìn mình trống vắng đôi tay
Nhưng lại xua tan đi nỗi nhớ em. anh không muốn thấy một ngày mai
Từng trang giấy trắng đã xóa nhòa một niềm tin anh biết sẽ mãi chỉ là một giấc mơ..
Tồn tại song song bên căn phòng cùng thời gian mãi buông trôi...
Nghe đâu tiếng ai chợt về qua âm thanh đã quen thuộc từ lâu
Như em bước bên cạnh anh,
Như ánh sáng nhạt nhòa lẻ loi, vượt qua từng ô cửa, một màu sương rơi.
Và rồi cứ thế căn phòng chi còn lại nỗi nhớ
Bao ngày qua một người cứ ngỡ trong suy tư em về đây.
Bàng hoàng thức giấc, mưa bất chợt nhìn mình trống vắng đôi tay
Nhưng lại xua tan đi nỗi nhớ em. anh mong sớm mai lại về em bên anh thật dịu dàng
Cùng bờ môi ngất ngây ôm em từng phút giây
Ánh nắng ấm một sớm mai nhưng với anh vẫn chỉ là...
Căn gác trống !